Bài Toán Của Số Phận
Phan_6 end
- Mẹ nói cuối năm nay ba mẹ tính về đây tổ chức đám cưới cho mình rồi chắc mẹ sẽ qua đó sống với ba luôn.
- Sức khỏe mẹ tốt chứ anh.
- Có, khí hậu bên đó khá hợp với mẹ, với lại có ba chăm sóc thì em yên tâm
- Khoản này thì em được chứng kiến rồi, mai mốt nhất định anh phải giống ba chuyện này đấy.
- Yes, mardam. Vậy em tính sao? Cuối năm nay được chứ, còn anh chịu hết nổi rồi đấy công chúa ạ.
- Hihi, tùy anh quyết định. Những việc quan trọng nên để anh quyết định.
- Vậy ngày mai mình đi coi áo cưới nhé, hay em thích đi coi nhẫn trước.
- Người ta nói mua nhẫn sớm không tốt đâu anh, mình đi coi áo cưới trước đi anh.
- Nhất trí.
- À, em đã nói chuyện với Quân rồi, mọi chuyện tốt đẹp anh ạ. Hy vọng anh ấy sớm quên được em.
- Em thì ai có thể quên được chứ, anh chỉ cần anh ta sớm tìm được hạnh phúc riêng của mình, để em còn yên tâm ở bên anh chứ.
- Có một người yêu anh ấy rất nhiều, cô ấy rất xinh, thậm chí xinh hơn em gấp mười lần.
- Có sao? hy vọng anh ta nghĩ như thế, để anh còn cảm thấy yên tâm - Thiên cười, ánh mắt lém lỉnh.
- Anh chỉ toàn trêu em. Ghét anh.
Tiệm áo cưới nho nhỏ nhưng trưng bày những mẫu hiện đại nhất, khung cảnh sáng sủa làm khách hàng rất thích mắt. Gần hai tiếng đồng hồ được tư vấn, Thiên và Vy cũng chọn được vài bộ ưng ý. Mặc lên mình chiếc váy cưới, nhìn Vy chẳng khác gì hằng nga trên thiên quốc, sánh vai với vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú là Thiên trong trang phục chú rể. Bỗng từ ngoài cửa có tiếng nói lớn, giọng điệu mừng rỡ:
- Vy, là cháu phải không?
- Dạ, bác là…
- Ngày xưa cháu làm ở đây mà cháu không nhớ ta sao?
- Ngày xưa cháu làm việc ở đây ạ?
- Đúng vậy, một hôm tự nhiên cháu biến mất, ta chẳng cách nào liên lạc được. Mấy khách hàng đến trả đồ cũng hỏi cháu đấy.
Bà chủ không nhận ra nét mặt mơ hồ của Vy, bà tiếp tục:
- Cậu bạn hay đến chở cháu về cũng đến đây hỏi cháu vài lần, nhưng lúc ấy cháu nghỉ rồi nên ta cũng chẳng biết trả lời thế nào.
- Cậu bạn…
- Ừ, bữa nay cháu đến với cậu ấy à?
- Cháu không biết, bà nhìn xem đây có phải cậu bạn đó không?
Vy nép người qua một bên để bà chủ nhìn thấy Thiên
- Không phải rồi, cậu kia có cái bớt trên lỗ tai mà. Anh chàng này là ai thế?
- Dạ, đây là chồng sắp cưới của cháu, chúng cháu đang thử váy cưới.
- Ra thế, cháu chia tay với cậu kia rồi sao, ta thấy hai đứa đẹp đôi thế mà.
- Người bác nhắc có lẽ là Quân.
- Ừ ừ, hình như là tên đấy đấy.
- Anh ấy giống như là anh trai của cháu. Chúng cháu cũng mới gặp lại nhau thôi, chuyện dài lắm bác ạ.
Vy bắt sang chuyện khác:
- Bác thấy cháu mặc bộ này thế nào?
- Rất đẹp, mà ta nói thật với cháu điều này nhé – Bà chủ ghé sát tai Vy- Anh chàng kia đẹp trai đấy, cháu ráng mà giữ đó.
Hai bác cháu cười rất tươi nhìn Thiên, khiến anh cảm thấy đỏ mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Áo cưới, hình, trang sức, tiệc, thiệp,…tất cả đã sẵn sàng. Chỉ còn một tháng nữa thôi là Vy và Thiên sẽ bước vào thánh đường để cử hành thánh lễ mà cả hai đã chờ đợi rất lâu rồi. Tình yêu của họ sắp bước sang một trang mới, những sóng gió trong cuộc đời giúp cho tâm hồn của họ càng hòa quyện vào nhau hơn, không gì có thể tách rời.
…………….o0o…………….
Sau khi kết thúc câu chuyện với Vy, Quân quay vào phòng bệnh, gục đầu trên cánh tay Quỳnh nhưng anh không sao chợp mắt được. Những lời Vy nói vẫn luôn nhảy múa trong đầu anh: “ Quỳnh muốn kiếm nhiều tiền để cho anh làm lộ phí qua Mỹ học nâng cao tay nghề, cô ấy hi vọng ở vùng trời mới anh có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình, không có em, không có cô ấy, không có trại trẻ, không có quá khứ, tất cả đều ở điểm xuất phát…”, nước mắt anh trào ra, lăn đầy trên cánh tay Quỳnh:
- Quỳnh ơi, em khờ quá. Sao phải ra nông nỗi này vì anh chứ, anh xứng đáng sao? Từ hai năm trước, ngày anh gặp lại em, em nhớ không? Hôm đó là ngày anh quyết tâm không đi tìm Vy nữa, quyết tâm gạt bỏ cô ấy ra khỏi cuộc sống của anh, nhưng anh không làm được, anh đã làm em buồn rồi phải không bé Bông của anh? Nhưng hôm nay thì khác, lời hứa với Vy hôm nay anh nhất định sẽ thực hiện… Em biết anh hứa gì không? Em tỉnh giấc đi anh sẽ nói cho em biết.
Quân hướng cặp mắt ra vô định, trước mặt anh chỉ một màu trắng xóa của bệnh viện, hơi gió về sáng làm anh khẽ rùng mình:
- Hai tháng nữa anh qua Mỹ rồi, nếu học tập tốt anh sẽ có cơ hội ở lại công ty mẹ bên đó làm việc luôn. Em phải tự biết chăm sóc bản thân mình chứ….
Quân ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời đã xuyên từng tia nắng qua tấm rèm cửa sổ. Quỳnh đã thức dậy từ lúc nào, trong bộ đồ bệnh nhân nhìn cô bé gầy hẳn đi trông thấy. Cô đang nhìn anh, mỉm cười, đợi đến khi Quân dụi mắt, vươn vai, trả tinh thần về trạng thái tỉnh táo nhất cô mới hỏi:
- Em tỉnh rồi đây, anh nói đi, anh đã hứa gì với chị Vy?
- Á, em nghe sao. Anh tưởng lúc đó em vẫn còn hôn mê.
- Em khỏe lắm mà, ngủ một giấc là ổn liền. Với lại tự nhiên cánh tay em nóng hổi ướt nhẹp nên em tỉnh dậy.
- Sao lúc đó em không lên tiếng để anh gọi bác sĩ khám cho em.
- Em sợ làm đứt mạch cảm xúc của anh, hihi. Thế nào, anh hứa gì với chị Vy vậy. Anh nói khi nào tỉnh sẽ nói cho em biết mà.
- À, anh hứa…sẽ chúc phúc cho cô ấy và Thiên.
- Chỉ thế thôi sao- Gương mặt Quỳnh thoáng chút buồn, cô quay mặt nhìn ra cửa sổ.
- Thực ra…thì còn một điều nữa.
- …
- Đó là…anh hứa với cô ấy…sẽ luôn chăm sóc cho em.
Quỳnh vẫn đứng yên như thế, vậy là Quân luôn coi cô như bé Bông ngày nào, sợ không có anh dỗ dành thì cô sẽ không chịu thôi khóc nhè. Cô thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc thất vọng, cô đã nói cô không muốn làm em gái của anh cơ mà.
- Ý anh là… ý là…em đồng ý làm bạn gái anh chứ, nhất định anh sẽ chăm sóc em thật tốt.
- Sao? Anh nói gì? – Đôi mắt Quỳnh mở to, nhìn xoáy vào Quân.
- Anh…rất biết ơn tình cảm của em…nên…nên.
- Em không cần anh đáp trả. Tình yêu nên xuất phát từ trái tim anh ạ. Còn để cám ơn hay thương hại em đều không cần.
- Em hiểu nhầm ý anh rồi. Ý anh là…tình cảm của em khiến anh rất cảm kích…Vy đã nói cho anh hiểu ra hạnh phúc thật sự là gì, đó là những thứ ngay trong tầm tay mà mình cần nắm thật chặt, chứ cứ đuổi theo những thứ không thuộc về mình chính là điều ngốc nghếch nhất…Anh chính là kẻ ngốc nghếch nhất.
- Không, anh không ngốc nghếch. Anh đã được sống trọn vẹn với tình yêu của mình, tuy đó là thứ tình cảm không được đáp trả, nhưng em sẽ cố gắng…tất cả…vì anh.
Nước mắt hạnh phúc rớt xuống khóe môi đang nở nụ cười của Quỳnh, cô bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay Quân. Hạnh phúc của cô đã cập đúng bến mà cô luôn chờ đợi. Ai bảo cô nằm viện là điều tồi tệ chứ, nhờ có cố gắng hết sức của mình cô đã trạm được đến trái tim của Quân rồi- người mà cô yêu nhất.
#9
candy ngọt ngào
New Member
CHƯƠNG 10: HẠNH PHÚC
Bốn người gặp nhau trong một quán cà phê sang trọng, yên tĩnh ở ngoại ô thành phố. Họ nhìn nhau nhưng dường như mỗi người đều chạy theo những suy nghĩ riêng của chính mình. Khi những giọt cà phê nhỏ những giọt cuối cùng, Thiên lên tiếng phá tan bầu không khí đang trùng xuống:
- Chúng ta đã từng gặp nhau từ mười mấy năm về trước, rồi đến hôm nay mới có dịp hội ngộ, quả là trái đất tròn mà. Quân, tôi xin lỗi vì tất cả, có lẽ anh giận tôi nhiều lắm.
- Tôi không ích kỷ thế đâu anh bạn ạ. Nhưng có một điều tôi dặn anh phải nhớ là anh không bao giờ được làm Vy buồn, nếu không tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
- Vy là viên ngọc tôi đã tìm kiếm rất đâu, nhất định tôi sẽ không để anh lo lắng.
- Vậy thì được rồi, cứ để thời gian xác định mối quan hệ của bốn người chúng ta: là bạn hay kẻ thù…
Nãy giờ hầu như chỉ có Quân và Thiên lên tiếng, Quỳnh ngồi lặng lẽ nhìn Vy, nhìn Thiên, rồi nhìn sang Quân, chắc cô bé sợ Quân không kìm lòng nổi sẽ gây ẩu đả với Thiên. Rõ ràng trong cách nói chuyện, Quân vẫn còn hận Thiên nhiều lắm, hận vì anh đã xuất hiện để trái tim Vy mãi mãi thuộc về anh, chỉ vậy thôi.
Vy lên tiếng:
- Anh Quân à, em chỉ mong những điều tốt đẹp nhất đến với chúng ta, chẳng phải bây giờ mọi thứ đều vào đúng quỹ đạo của nó rồi hay sao, anh còn nói những lời cay nghiệt đó làm gì, anh muốn em bị dày vò cho đến cuối đời sao?
- Anh xin lỗi…Anh quá căng thẳng rồi.
- Đây là thiệp cưới – Vy xòe ra tấm thiệp màu hồng phấn- Hai tuần nữa là đám cưới em và Thiên, hy vọng anh sẽ tham dự trước khi sang Mỹ chứ.
- …
Tâm hồn Quân bỗng trở nên trống rỗng, chẳng vui mà cũng không buồn, từ lâu rồi anh đã chuẩn bị tâm lý cho việc này, nhưng chẳng hiểu sao anh lại không thể vui vẻ chấp nhận được. Cuộc nói chuyện diễn ra chóng vánh, nếu không có những khoảng trống im lặng thì có lẽ chỉ kéo dài mười lăm phút. Quỳnh từ đầu đến cuối không nói một lời nào, chính xác ra là cô chẳng biết nói gì trong hoàn cảnh này, cô chỉ là người đến sau, khi mọi sự gần như đã kết thúc. Quỳnh không nói nhưng đâu có nghĩa là cô khỏi xót xa, cô rủ Quân cùng tản bộ bên bờ hồ, cô muốn nói mọi chuyện thật rõ ràng trước khi Quân đi xa:
- Qua từng lời nói của anh, em nhận ra anh còn rất yêu chị Vy, có đúng không?
- Anh xin lỗi…có lẽ đó là thói quen khi anh ở cùng Vy mười mấy năm nay. Anh không cố ý làm em buồn.
- Em không trách anh đâu, em không trách anh được. Tình yêu luôn là thứ khó quên nhất mà. Ngay cả khi mất trí nhớ, chị Vy còn ý thức được người chị ấy luôn yêu là anh Thiên đấy thôi.
- Quỳnh à, em cho anh thời gian đi, anh không để em phải buồn vì anh nữa đâu. Anh cũng không muốn tự tay đánh mất hạnh phúc của mình một lần nữa.
- Em sẽ chờ anh mà, em luôn luôn chờ anh…từ nhỏ đến bây giờ…em yêu anh, anh Quân!
Ôm Quỳnh vào lòng, lần đầu tiên anh cảm nhận được hạnh phúc thật sự. Có lẽ anh đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi. Anh đã đọc đâu đó có một câu thơ viết rất hay:
“ Đừng níu kéo những gì xa tầm với
Mây của trời hãy để gió cuốn đi”.
………….….o0o……………...
Đám cưới Vy diễn ra thật long trọng. Cô mặc bộ váy cưới màu trắng, trang điểm khá nhẹ nhàng nhưng trông cô vẫn rất nổi bật. Bố mẹ Thiên nhìn cô cười phúc hậu, từ giờ họ đã có một đứa con dâu ngoan hiền, lễ phép. Chị Thanh cùng với anh bạn người nước ngoài tay trong tay rất tình tứ, họ tiến tới nói nhỏ điều gì đó vào tai Vy, cả ba người cùng cười rất tươi. Thiên đang kiểm tra lại sân khấu, trong lòng anh vừa vui mừng vừa hồi hộp, lâu lâu anh nhìn sang Vy mỉm cười hạnh phúc, chỉ vài phút nữa họ sẽ chính thức thành vợ thành chồng, sẽ không còn điều gì có thể chia cách họ ra được nữa.
Quân và Quỳnh đến cũng khá lâu rồi, họ đứng từ xa nhìn ngắm cảnh tượng thật hoành tráng, y như trong câu truyện cổ tích vậy.
- Wow, chị Vy hôm nay nhìn như một nàng công chúa anh nhỉ.
- Thế em muốn khi nào được mặc chiếc váy đó đây – Quân nghiêng đầu thì thầm vào tai Quỳnh.
- Anh cứ lo cho sự nghiệp trước đi, em chờ được mà. Em có điều muốn nói với chị Vy, anh đứng đây nhé.
Nhìn bóng Quỳnh chạy vụt đi, Quân thì thầm: “Hôm nay em cũng đâu khác gì một nàng công chúa”…Lòng anh ngập tràn hạnh phúc. Bỗng đằng sau có cánh tay vỗ nhẹ vào vai Quân làm anh giật mình:
- Sao đứng đây thế, vào trong đi.
- Hôm nay là chú rể trông cậu đẹp trai hơn đấy, quả là mắt thẩm mỹ của Vy rất tốt mà.
- Mắt thẩm mỹ của cô bé kia – đầu Thiên hất về phía Quỳnh ở đằng xa xa- cũng đâu có vừa. Hai chúng ta là hai người đàn ông may mắn và hạnh phúc, không phải sao?
- Cậu nói đúng đấy. À này, bữa nay thực sự tớ chúc phúc cho cậu và Vy, phải luôn biết trân trọng đấy.
- Tớ tin cậu cũng sẽ như vậy mà.
- Nhất định rồi.
Quỳnh chạy tới ôm chầm lấy Vy. Khá bỡ ngỡ, Vy đứng lặng yên chưa biết phải xử lý thế nào. Cô thì thầm vào tai Vy:
- Mình gặp nhau đã mấy lần nhưng chắc chắn chị chưa biết em là ai đúng không. Em là bé Bông ở trại trẻ mồ côi của má Vân đây. Chị nhớ không, có một con bé khóc suốt, đến khi được anh Quân dỗ dành nó mới nín ấy. Trí nhớ chị vẫn chưa hồi phục, nên không nhận ra em đâu.
Vy đẩy nhẹ bé Bông ra để nhìn cho kỹ gương mặt cô ấy, rồi cô thất vọng thở dài:
- Chị xin lỗi, chị không thể nhớ ra được, nhưng mỗi khi gặp em chị đều có cảm giác rất quen thuộc, có ký ức gì đó cứ mập mờ ẩn hiện, chị tin rằng chúng ta đã từng biết nhau rất rõ.
Hai chị em cùng cười trong nước mắt. Có những điều xảy ra chúng ta không thể hiểu được quy luật của nó, cũng có những thứ mãi luôn tồn tại mặc dù chúng ta không biết được, và có những thứ tình cảm sâu sắc đến vô cùng. Họ lại ôm lấy nhau để cảm nhận sự thân thuộc mà bấy lâu nay họ vô tình lãng quên. Vậy là Vy không chỉ có một người anh trai là Quân, nay còn có thêm một đứa em gái, cả hai đều thương yêu cô vô cùng, liệu cô có thể trách cuộc đời này điều gì nữa chứ?
Phía xa xa, Quân và Thiên nhìn nhau mỉm cười, họ tuy không máu mủ họ hàng, nhưng từ nay họ đã là một gia đình rồi. Quân nói:
- Mọi chuyện diễn ra thật tốt đẹp. Tối ngày mai tôi và Quỳnh sẽ sang Mỹ, nếu thể hiện tốt ở đợt tập huấn, có lẽ tôi sẽ định cư bên đó luôn, sẽ lâu lắm mới gặp lại đấy.
- Tôi tưởng chỉ mình anh đi một hai năm rồi về chứ.
- Tôi không thể bỏ Quỳnh ở lại một mình.
- Đã có chúng tôi đây anh lo lắng gì chứ.
- Hì, tôi đã mua thêm vé cho Quỳnh rồi, đó là điều bất ngờ lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy. Chúng tôi không bà con họ hàng thân thích, nên sống ở đâu cũng dễ dàng thôi mà. Chỉ sợ lúc đám cưới không có ai làm chứng, sẽ rất tội nghiệp cho cô bé.
- Khi nào hai người đám cưới, tôi và Vy nhất định sẽ sang đó một chuyến.
- Hứa nhé.
Cả hai ngoắc tay nhau, lời hứa đã được đóng dấu. Trong tiếng cười nói của quan khách, có những trái tim đang rất hạnh phúc…
HẾT
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian